có một bài thơ nhỏ ép giữa cuốn sách này
Năm tôi ra Sư Phạm, mới mười chín tuổi đầu. Em, học trò lớp Nhất, mới lên mười, đẹp sao!
Năm tôi rời khỏi Lính tuổi sắp vào ba mươi, gặp em trên Đại Học, chào tôi, em mỉm cười…
Nhớ em hồi bé bỏng. Nhớ em hơn, về sau. Tưởng em là cái bóng, tôi nhìn trước, nhìn sau…
Dòng thời gian cứ chảy, khói lửa rồi cũng tàn, tôi rời trường đang dạy, đi làm kẻ đầu hàng!
Năm năm về biệt phái, sáu năm làm người tù, chín năm trồng khoai sắn, mười năm sau…bao lâu?
Ôi em là cái bóng trôi dài ba mươi năm! Gặp em, giờ, đất khách, nhắc ngày xưa, mênh mông…
Phải chi miên man nhỉ, tôi nói với em, gì? Lẽ nào hai Thế Kỷ, lẽ nào như mây bay?
Ờ thì hai Thế Kỷ! Ờ thì mây vẫn bay! Em vẫn như hồi đó, chưa một lần nắm tay…
Tôi làm bài thơ nhỏ, ép giữa cuốn sách này. Thơ chứa gì, không biết, mỗi lần nhìn, mắt cay!
Ba mươi năm…mau quá! Rồi ngàn năm, nhẹ nhàng! Nếu có câu vàng đá, chắc mù sương cũng tan…