đà lạt xưa
(gửi Đà Lạt)
Thầm cám ơn người nhắc xứ mơ
Góc phố còn nguyên, sương vẫn mờ
Quanh co lối rẽ, từng con dốc
Hoa cỏ hiền ngoan dệt khúc thơ
Nhớ quá đi thôi, duới mái trường
Tung tăng buớm trắng - tóc thơm hương
Ta - người - đôi bạn - như đôi bướm
Dệt mộng mơ đầu, thương quá thương
Đây hồ Tuyền Lâm, kia Cam Ly
Vui đùa bên nhau, chẳng chia lìa
Mong ngày thêm giờ, luôn dài mãi
Để hoàng hôn còn kết ý thi
Cuối tuần Thủy Tạ - ta bên nhau
Thanh Thủy - Đồi Cù - ướp tình đầu
Bên kia Dinh Thự - vua Bảo Đại
Ta dệt cùng người - mộng ước sau !
Bên Thung Lung Tình - cội tơ lòng
Tên ai khắc mãi, vách nhà không
Rung rinh hoa tím bên hồ ấy
Nhè nhẹ buông rơi, nắng chớm hồng
Đà Lạt xưa rồi, xa quá xa
Bên khung trời ấy, có người - ta !
Mong ngày hội ngộ - duyên xưa, gặp
Ta ôm chầm đất - hôn nhạt nhòa
Phố núi bây giờ, nhớ dáng hoa
Ta gửi tình mình giữa trăng ngà
Nhờ mây nhắn gió về nơi ấy
Giữ lại mộng đầu, tuổi thơ qua
Cao nguyên phố mộng, lạnh mênh mông
Bên này xa xứ, ta lạnh lòng
Tim vừa lạnh giá, hồn hiu quạnh
Bởi mong ngày về - ngọt hương trong !
Dã Qùy - HBL