vô bờ
Nghịch cảnh đời chẳng biết phải về đâu
Chân độc bước cơ cầu trên nét mặt
Ngồi ngẫm lại mà lòng cơn quặn thắt
Nửa đời người lay lắt nỗi chua cay
Dần trôi qua chầm chậm chuỗi tháng ngày
Nhìn gió thổi mây bay về phương bắc
Cảm niềm nỗi ưu tư hờn khúc nhạc
Kiếp rông thuyền lưu dạt bến bờ hoang
Vẫn còn đây những nuối tiếc bàng hoàng
Bao nghiệt ngã ngập tràn nơi dương thế
Muốn quên hết nhưng sao lòng không thể
Để u hoài đọng lệ nhuốm hồn đau..
LT
22.7.2020