thơ tình bỗng khóc
THƠ TÌNH BỖNG KHÓC
Thơ tình ngày ấy chớm già
Con thuyền tách bến dần xa , xa dần
Ai ru điệu nhạc bâng khuâng ?
Môi xuân chín đỏ kẻ gần , người xa
Thơ tình mọc cỏ đầy nhà
Khóm hoa bé dại mệt nhòa thời gian
Con đường tiếng thở lời than
Rong rêu sỏi đá ngổn ngang đầy trời
Thơ tình nắng nhuộm eo ơi!
Bạc màu thương nhớ mặn mòi phai phôi
Chút lòng trinh nữ xa xôi
Buồn trông nhặt trái thiệt thòi lẻ loi
Thơ tình nấu chín ngậm ngùi
Cuộc đời sóng gió dập vùi nổi trôi
Đêm gieo sầu đắng đôi môi
Cánh chim bàng bạc chân trời đòi phương
Thơ tình dở dở ương ương
Hiệp vần tàn úa chán chường bủa vây
Lòng người ngập lụt bùn lầy
Đôi chân bì bõm cay cay mi gầy
Thơ tình chết rũ hồn cây
Bên lề " sân cỏ " " bóng " bay nghìn trùng
Một trời thăm thẳm người dưng
Ngôn từ xa lạ đời tưng tức đời
Ngày 17/10/2020
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 448 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|