giọt lệ thời gian
GIỌT LỆ THỜI GIAN
Rưng rưng khơi lại đống tro tàn
Tình yêu như một cánh đồng hoang
Xơ xác cỏ khô chiều vàng úa
Ta khóc duyên mình phận dở dang
Rưng rưng lệ đắng ở bờ môi
Giận hờn đốt cháy cả chân trời
Ném những vu vơ vào cõi mộng
Đau đáu một vùng tuổi đơn côi
Rưng rưng hồn đá lạnh sầu đông
Gác vắng đìu hiu hết một vòng
Cạn phút suy tư mùa li biệt
Vàng lá mùa thu chết bên sông
Rưng rưng thả hết mùa dấu yêu
Đổi trắng thay đen sầu vạn chiều
Tổ ấm chim về ngơ ngác lạ
Quay cuồng ơi giấc mộng cô liêu
Rưng rưng ướt tóc bản nhạc buồn
Mười năm rỉ rả nỗi tha phương
Chuyến đò không em từ dạo ấy
Bàng bạc một vùng hỡi khói sương
Rưng rưng đời vốn mãi rưng rưng
Con đường đôi chân buông ngập ngừng
Ăn trộm nụ hôn ngày xưa ấy!
Em trôi biền biệt rơi dửng dưng
Ngày 18/11/2020
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 650 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|