chênh vênh
Em ghen hờn với con sóng biển khơi
Mãi rạo rực lả lơi bên người ấy
Bờ cát trắng lại dịu dàng đến vậy
Cứ nồng nàn đưa đẩy bước chân ai
Hàng dương xanh chiều buông bóng đổ dài
Làn tóc xoã nghiêng bờ vai mê hoặc
Mây thổn thức đem mưa sầu giăng mắc
Gió thì thầm khẽ nhắc chuyện xa xôi
Lòng chênh vênh tựa hoa bám lưng đồi
Tuy thắm đẹp mà chơi vơi chẳng vững
Bởi ai đó cuồng si rồi hờ hững
Để vần thơ phải chứa đựng bao điều.