trả hết cho người
Anh chẳng phải là biển xanh gợn sóng
Xiết nụ hôn cháy bỏng cả mạn thuyền
Khẽ ve vuốt như một làn sương mỏng
Chú cá nào say mảnh lưới trinh nguyên
Anh chẳng phải con chim chuyền thơ dại
Mắt non tơ ngóng đợi mãi bên đời
Chăm chỉ nhặt chút nắng hồng rơi vãi
Tưởng sương mờ để mật ngọt tuôn rơi
Se sẽ gói những ngôn lời hoa mĩ
Làm hành trang của tri kỉ một thời
Trăng với biển muôn đời gieo thi vị
Mộng tàn rồi trả lại hết thơ ơi!