trả hết cho người
Trăng không sáng là trăng mùa đông lạnh
Môi không cười tâm mỏng mảnh thương đau
Thời gian qua phong phủ bụi mái đầu
Lòng sỏi đá bởi đời khâu đáy dạ
Tình vị kỷ bởi tình người rất lạ
Trời tuy cao ước mộng lại cao hơn
Lòng người sâu bởi lắm lối giận hờn
Nên tâm tưởng là nguồn cơn tội lỗi
Niềm ân ái là đam mê trôi nổi
Thú thật rằng dể mắc tội sân si
Thích khêu hoa là thảm họa chia ly
Mê hương sắc thì còn gì không dám
Vườn trăng sáng cho tình yêu nguyệt lãm
Tiết trinh là phẩm hạnh của hồn hương
Mật ngấm hoa cho hoa đẹp đêm sương
Hồn e ấp hai bờ thương và nhớ...
Trong xa cách nỗi buồn như muốn vỡ
Khúc ly bôi đêm nức nỡ buông sầu
Dẫu vô tư cũng chua chát đẫm sâu
Đêm không ngủ thì mái đầu bạc trắng
Lòng phụ nữ như chim trời cá lặn
Mặc tao nhân chất chứa nặng trang thơ
Xuân không hoa xuân mãi mãi mong chờ
Hoa không mật nào thơm mơ ong bướm
Chưa đau đớn thường vô tâm vô tưởng
Để trượng phu hồn tới ngưỡng vô tình
Ta chỉ nhìn lòng đau khổ lặng thinh
Xin trả hết những bóng hình xưa cũ...
Xin bay tới tận vô cùng vũ trụ
Để hồn ta được nếm đủ mơ đời...
Bài này đã được xem 1475 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|