thu
Thu
Ồ, lạ thế! Cứ mỗi độ Thu tới
Tim bồi hồi lòng bỗng thấy chơi vơi
Có phải chăng tại mùa lá đỏ rơi
Hay rực lửa Thu chuyển mầu nhức nhối
Mùa Thu ơi, bỗng nao lòng quá đỗi
Mãi ngẩn ngơ nỗi nhớ miền xa xôi
Ngỡ thời gian vào quên lãng cuốn trôi
Nào ngờ đâu chẳng thể nào tự dối
Những kỷ niệm chợt ùa về bên gối
Đổ bâng khuâng vào xa thẳm trời côi
Đêm lạnh lùng sương khói phủ bờ môi
Nghe Thu mưa xao xác hồn một cõi
Ơ, Thu vàng! Sao mang về bức bối?
Có buồn chi mà đỏ ối mùa trăng
Còn ngọt ngào và mặn đắng chưa tan
Giọt lệ nào theo lá rơi trân trối.
Thu tả tơi phải chăng mùa có lỗi
Bao yêu thương lại hối hả phai phôi
Cuốn trôi đi những ngày tháng mặn mòi
Những chắt chiu và tình đất vô tội.
Braunschweig 10.10.21
LNV