vượt rào qua sông
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Tôi đứng bên triền sông. Giữa cuồn cuộn nước trôi, đôi bờ xa cách. Dòng sông muốn nhắc người biết giữ gìn khoảng cách. Khi con đò đã đưa ai đó sang ngang. Thoáng trong tôi một chút ngang tàng. Muốn thử sức với dòng...
|
về với hà nội
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Từ cửa biển ngược theo miền tả ngạn. Cõng muối trên lưng, khoác nắng gío trên mình. Mang hương vị lúa thơm quê năm tấn Thái bình. Theo sông Hồng tôi tìm đến nơi có em - Hà nội. Để lại phía sau lớp sóng triều bão nổi...
|
xin em về với cộng đồng
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Hỡi những con người bị đày đoạ nổi trôi. Đói khát tả tơi trong giá lạnh. Giữa nhân loại mà cao xa khoảng cách. Bao tiếng cười không át tiếng gào thét khổ đau. Hổ đói trên ngàn có ăn thịt con đâu. Sao ai đã quăng người...
|
xin được ơn em
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Thêm một lần. Tôi mang nặng ơn em. Bởi em đã yêu tôi. Tình yêu trời bể. Đường chiến chinh. Ngàn trùng không thể. Để cho em phải đợi. Chờ. Cô quạnh. Tháng. Năm. Em chớ vội trách tôi. Sao quá hững hờ. Không đành...
|
xin người
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Xin đừng ném cái nguýt dài. Để cho vỡ vụn hình hài tiếng yêu. Đừng xô bóng ngã liêu xiêu. Đừng đào sâu nữa, cầu Kiều chưa xây. . Xin đừng nghiêng nắng về tây. Đừng mang mây đến lấp đầy yêu thương. Đắng cay nào có xông...
|
vườn xưa
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Tôi khát một bóng râm. Thèm màu xanh của lá. Chỉ có nắng. Mưa. Tềnh toàng bốn ngả. Quạnh hưu. Không thấy bóng cha già. *. Cỏ dại phất phơ. Đâu cây trái la đà. Cây giận đất - đất hờn cây. Phơi bầy sỏi đá. Thiếu vắng tay...
|