em về thôi anh nhé
Em nhặt nắng ở bên trời mộng mị
Thu lại về hoang hoãi giấc mơ xưa
Gió vẫn vậy, đi qua miền lá đổ
Rưng rức chiều ai đợi một mùa thơ?
Em ngồi lại ở bên bờ kỷ niệm
Níu sông trôi về muôn hướng cuộc đời
Dòng sông vẫn vô tình không hay biết
Em gọi hoài con nước cứ xa xôi
Ngày bình thản giữa muôn điều bề bộn
Không gian lòng chật chội cả niềm riêng
Em cố đợi bình minh từ nắng tắt
Xem ra chừng đời chẳng chút bình yên
Thôi đừng khóc làm chi, mùa thu nhỉ?
Chuyện xa vời như thể một giấc mơ
Hãy gom nắng cho đời vui một tí
Lòng bớt đau khi gió chuyển sang mùa
Và như thế, em về thôi, anh nhé
Lá cứ vàng, chẳng níu được thời gian
Vòng tay khép một đời ôm hoài niệm
Em rã rời gót mỏi giữa hồng hoang