có phải vậy không anh
Có phải gió trời khiến con sóng ngả nghiêng?!
Mị chợt mỏng manh trước gông xiềng A Phủ
Có phải bướm lả xui hoa đời bung nụ
Hay tại tiếng khèn ấp ủ khúc tình say?!
Chuếnh choáng đê mê xuân dốc cạn một ngày
Ngọt vị khát khao ngất ngây này còn mãi
Một chút mụ mị bởi tàn dư men ái
Giữ trọn nồng nàn hoang dại đến ngàn năm
Mượn ánh trăng non dệt thảm lụa em nằm
Gửi vào mắt đẹp hàng trăm vì sao sáng
Gió đùa tóc rối quên vầng mây lai vãng
Ghẹo kẻ si tình lãng mạn dệt vần thơ
Một ánh nhìn trao tay khẽ chạm tình cờ
Một làn má ửng cũng ngẩn ngơ đắm đuối
Một chút xao động để lòng hoài bối rối
Một kẻ dại khờ hờn dỗi một người dưng.