tàn xuân
Một thời xuân sắc đã tiêu tan
Rơi rớt lại đây mảnh đời tàn
Mắt thôi xanh biếc, môi thôi đỏ
Má thôi hồng, nhựa sống khô khan
Quên làm sao được tuổi tròn trăng
Tóc xõa ngang vai, ngực tròn căng
Trai lê mòn gót nơi đầu ngõ
Kẻ đón người đưa đứng xếp hàng
Mới đó ai ngờ mấy chục năm
Trai chờ mỏi gối cũng bặt tăm
Đầu ngõ chẳng còn ai đứng đợi
Chó sủa Gà, ngỡ bạn tình thăm
Đó là qui luật của thời gian
Cái thuở vàng son đã phai tàn
Đôi khi tiếc rẻ hình hài cũ
Hỡi bạn đời hiểu thấu tâm can
Làm sao tìm được thuở hồng nhan
Khi mảnh đời xuân đã ngút ngàn
Để lại mùa thu vàng lá rụng
Lá lìa cành xào xạc tiếng thở than
Buồn làm chi lắm kiếp nhân gian
Vở kịch đời ta chửa khép màn
Phải lo diễn xuất song hồi kết
Một ngày chửa chết - vẫn bình an