mùa thu xứ lạ
Mùa thu đến nơi miền xa, xứ lạ
Lá ngả vàng mang theo cả niềm đau
Bay về đâu, những chiếc lá ngả màu?
Cây chút lá, lá về đâu chẳng biết….
Đời là một khúc sinh, ly, tử, biệt
Chẳng có gì bất diệt với thời gian
Ánh bình minh thay thế một đêm tàn
Mưa ngừng rót, rồi mặt trời hé mọc
Đừng mang đến những đau thương tang tóc
Để người buồn khóc lóc một người đi
Chẳng nỗi buồn nào hơn nỗi chia ly
Khoảnh khắc cuối mãi ghi vào tâm khảm
Chiều thu nắng hong vàng như trải thảm
Chợt nỗi buồn đụng chạm đến con tim
Đã cố quên sao cứ mãi đến tìm
Làm đau nhói vết thương chưa khép kín
Môt ngày kia bỗng mây đen mù mịt
Cơn mưa rào thêm bịn rịn lòng ai
Khiến con tim lại rên rỉ kéo dài
Trong tiềm thức hẳn chưa phai nỗi nhớ
Mùa thu đến chỉ khiến lòng trăn trở
Lá vàng rơi, nức nở một cung sầu
Nhớ ngày xưa có “một cuộc tình đau”
Cây chút lá, để lá sầu muôn thuở
Cây mọc chồi xanh, lá buồn nức nở
Úa vàng rồi phải nhường chỗ, nhường ngôi
Lá bay về đâu là mệnh của trời
Cuốn theo gió, hoặc xa khơi ngàn dặm
Hoặc xa mãi ở một miền bất tận
Nhìn thu đi, khóc hận mối tình đau
Mấy chục năm trời quên được gì đâu
Mùa thu hỡi đừng reo sầu thêm nữa….