Poem logo
Poem logo

tự tình với quá khứ

Tác giả: Thiên Ân
TỰ TÌNH VỚI QUÁ KHỨ
Tôi không nuôi nổi vầng trăng khôn lớn
Đời khuyết tròn mặn đắng, chua cay
Thời mơn mởn ai vuốt ve mơn trớn
Con đường mỏi mòn lởm chởm chông gai

Tôi sướt mướt dòng lệ mùa rơi rụng
Cõi hư vô mấy kẻ thích rong chơi
Tia nhìn ngày xưa bẽ bàng rẻ rúng
E ấp đôi môi gượng gạo giấu lời

Hanh phúc mở ra trang bìa rách vội
Ủ dột tâm hồn thế sự ngổn ngang
Lẽ nào cuộc tình đắm chìm bóng tối
Thương những ván cờ định mệnh dở dang

Tôi vẫn còn thương mặc dù em ghét
Kỉ niệm đong đầy hơn một kho tàng
Guộc gầy nắng mưa bão giông sấm sét
Co cụm nỗi lòng ngọn gió lang thang

Thông cảm, sẻ chia mấy ai thấu hiểu ?
Giẫm chân tại chỗ ai thích bao giờ ?
Nghiêng nắng bờ vai một thời nũng nịu
Đánh thức trái tim chiếc bóng bơ vơ

Thiện và ác nằm bến bờ hư thực
Nhịp cầu tri âm vắng vẻ người qua
Một thuở bướm ong cỏ hoa rạo rực
Cảm xúc trào dâng vị ngọt thật thà
Ngày 28/9/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm