tự tình trước biển
Tác giả:
Trinhcamle
Nhìn từng con sóng nhẹ đưa. Biển chiều đẹp quá tôi chưa muốn về. Một thời yêu biển si mê. Nằm rừng nhớ biển tái tê cõi lòng. Còn đây sắc tím nhớ mong. Khi vừa khuất dạng vừng hồng núi xa. Dường như mây cũng la đà. Ghé nghe...
|
trú mưa
Tác giả:
Trinhcamle
Mưa rơi lả chả. Ướt cả lối về. Ông trời đồng lõa rủ rê. Mái hiên tòng phạm giúp kề đôi vai... Mưa dài,mưa mãi. Có ngại không người ? So se vạt áo màu trời. Mắt nhìn thăm thẳm,môi cười bâng quơ. Ngẩn ngơ lúng túng. Lỡ...
|
tri kỷ
Tác giả:
Trinhcamle
Ta về tháng tám cuối mùa măng. Vài sợi mưa chào vướng lăn tăn. Bỗng chợt gặp người duyên sẵn sắp. Chỉ cười bằng mắt ít nói năng. Ta về góc nhỏ quán dễ thương. Trao đổi với nhau chuyện đời thường. Cà phê sóng sánh,lòng...
|
trở lại đức cơ
Tác giả:
Trinhcamle
Sáng nay trở lại Đức Cơ. Rừng cao su trắng sương mờ lối đi. Lắng nghe thôi,chẳng nói gì. Bạn tôi ngày ấy mãi đi chưa về. Mấy mươi năm ở miền quê. Có người còn nắm lời thề trong tay. Chiều chiều ngóng gió trông mây. Chao...
|
tự tình với giòng sông
Tác giả:
Trinhcamle
Đường xa quan ngại. Sao mãi chưa vê? Hoàng hôn cũng hết mãi mê. Màn đêm buông vội chợt tê tái lòng. Giòng sông róc rách. Đừng trách,đừng hờn. Chắc là sóng rõ nguồn cơn. Nên chi vỗ nhẹ để mơn man chiều. Liêu xiêu bóng...
|
trách ai bây chừ?
Tác giả:
Trinhcamle
(Tặng nhà thơ Đình Thao). Trở về tìm lại đồi hoang. Gặp hoa sim tím ngỡ ngàng biết bao. Ngày đi chưa kịp câu chào. Mà nay gặp lại vẫn nao nao lòng. Nhớ xưa đồi ấy chờ mong. Cành sim mãi níu chân không muốn về. Mà sao...
|
tôi xin
Tác giả:
Trinhcamle
Tôi xin. Góc nhỏ nụ cười. Đem treo trân trọng. Mười mươi cửa phòng. Tôi xin. Đốm lửa mùa đông. Đem nhen sưởi ấm. Cõi lòng sương sa. Tôi xin. Lại thuở ngọc ngà. Để còn mơ mộng. Ngỡ là tương lai. Một đời. Ấm lạnh cùng...
|
tôi mang về
Tác giả:
Trinhcamle
Tôi về cây lá có về theo. Phủ xanh trong mắt đến đỉnh đèo. Tôi mang về vùng quê nắng gió. Sắc màu đáng nhớ để mà yêu. Tôi mang về réo rắt ngàn thông. Theo gió vút đi đến xao lòng. Đồi dốc tôi qua giờ vắng bóng. Xa rồi...
|
tự tình bên ghế đá
Tác giả:
Trinhcamle
Ghế xưa ngày ấy bồi hồi. Mà nay chẳng thấy ai ngồi đợi ai? Trời xanh xanh giữa nắng mai. Giòng sông rỉ rả miệt mài tháng năm. Sao ai còn mãi biệt tăm. Để cho ghế đá băn khoăn nỗi niềm. Có người về đứng lặng im. Thoảng cơn...
|
trách hờn thơ là trách cả một đời
Tác giả:
Trinhcamle
Những vần thơ tôi đã viết cho tôi. Viết cho cả những gì tôi cảm xúc. Cho bờ mi ai rưng rưng thổn thức. Cho môi hồng rạng rỡ giữa trời Xuân. Đọc thơ tôi và tìm thử bóng hình. Có ẩn hiện một khoảng mình trong đó. Có...
|