tự tình nắng mưa
TỰ TÌNH NẮNG MƯA
Ta thức dậy khi em còn say ngủ
Tiếng gà gáy vang xao xác không màu
Chiếc lá vàng rơi bên thềm năm cũ
Giã từ lá cành mặn ngọt có nhau
Ta gió bụi đeo phong trần mi mắt
Em tinh khôi như dòng suối sớm mai
Giật mình lo toan sợ ngày đánh mất
Bên hông cuộc đời ngồn ngộn chông gai
Ta bạc mái đầu tuổi tình lốm đốm
Nắng sớm, mưa chiều bãi biển nương dâu
Ngồi ôm tóc dài hồn nhiên, nghịch ngợm...
Vun vén thơ tình đốt cháy nghìn câu
Ta ôm kỉ niệm chôn vùi một thuở
Dưới đáy kho tàng cổ tích ngày xưa
Người vội xa người tương tư giọt nhớ
Đôi mắt thánh thần che lớp vải thưa
Ta gắng gượng buông nụ cười nửa miệng
Những bâng quơ, vụn vặt, những ỡm ờ...
Tình trốn chạy đành mò kim đáy biển
Mỏi cánh Hải Âu, lạc bóng câu thơ
Ta lãng đãng mong manh thời sương khói
Cõi hư vô ai ham hố quay về?
Thân ngựa già guộc gầy hồn còm cõi
Đứng lặng quên mùa ở chốn sơn khê
Ngày 30/10/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 64 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|