không tên
Cúc độ mấy thu cúc thu vàng
Lạc lỏng chân tình chốn nhân gian,
Gió lạnh thôi đưa đời vắng lặng
Miên mang riêng mình giấc mơ xưa,
Thu chưa đến hoa vàng muôn lối,
Cho hạ ngại ngùng nhớ người xa
Lá vàng rơi cho lòng thêm nhớ,
Tình có lãng du bên phố người.
Khi có người bao điều muốn nói
Sao không thành lời nói nên câu,
Nên vẫn mãi điều chưa dám nói
Chôn kín riêng mình tiếng tơ vương.
Có là gì không sao lại nhớ?
Có là gì nhau cớ sao buồn?
Đêm dần khuất chờ bình minh đến
Tình vẫn riêng mình khó nói ra.
Nhân gian vô tình, tim hữu ý,
Cho đơn phương tình lòng riêng mang
Thôi cứ xem chưa lần quen biết
Vẫn kẻ đi tìm mộng dưới hoa.
Dòng sông ngày xưa, cô gái đó
Vẫn kẻ độc hành kiếp lãng du,
Cho nên lời thơ không đoạn kết
Nét thơ nhạt nhòa với sang thu.
Lá rơi bên thềm nắng thu nhẹ
Cho tiếng thơ tình nét riêng mang
Chỉ sợ thu vàng trên muôn lối
Tiếng thơ lại buồn tình thu sang.
Dù tình quay lưng, người xa khuất,
Vẫn sống riêng mình với tiếng thơ
Gởi trọn con tim cùng nước mắt,
Trả hết cho người tiếng yêu xưa
Biết ta còn ai cùng chia sớt
Giấc mơ cùng người trong phố mưa,
Tất cả ưu tư theo hoài niệm
Gởi hết tình này trong ý thơ.
Con tim hồng cơn mưa buồn bã,
Lạc loài tình mình trong tiếng mưa
Giọng hát riêng mang tình ai đó,
Cô gái đi tìm tiếng yêu xưa.
Cho dù lòng ai nhiều ngang trái,
Tiếng hát nồng nàn vẫn vút cao
Linh hồn trao nhau từ đau khổ
Lối đi cùng người với men say
Vang vọng lời ca theo con sóng
Khắc khoải nhạc tình giấc mơ xanh,
Tiếng yêu muôn đời trong dòng nhạc
Trao hết cho người tiếng con tim.
Cớ sao lại giận chăn hờ hững,
Đâu mong tình mình giữa băng sơn
Giường lênh đênh nổi tình cô quạnh,
Sương dâng nửa hồn kẻ cô đơn.
Thơ không tên là thơ Nhi viết,
Cho kẻ nghe thơ vẫn đi tìm
Lời thơ ai đó chừ ngỏ ý,
Người viết vô tình kẻ yêu thơ