rừng trong ngực đá
Cây mọc xuyên đêm không tiếng động
gốc ăn sâu vào ký ức khô
Lá rì rào như lời của một người
đã từng sống bằng cả sự lặng im
Đá thì nứt
từ những vết rạn lòng không nhìn thấy
Cứ thế mà mọc
thành một cánh rừng biết nhói tim
Người qua lối
thấy hoa nở giữa bãi đất cháy
không biết đó là máu
hay nước mắt hóa hình
Có đêm trăng tròn đến quá gần
rọi thẳng vào khe nứt
như ai đó chạm tay
vào một vết thương đã khép miệng
Rồi sáng lên
trong một khoảnh khắc
rừng rực rỡ đến mức
không ai tin nó từng hoang tàn
Chỉ đá nhớ
Chỉ đá biết
mọi cơn giận dữ trong lòng núi
đều mang hình dạng một người
Bài này đã được xem 0 lần
|
Người đăng:
|
Vua Mông
|
|
|