anh tình nguyện ném xác mình vào lửa
Em vút qua đèo không báo trước
một sợi tóc cũng đủ đốt cả thung lũng
anh ngủ giữa rừng, tay còn vương mùi lửa
đêm mộng du, em mọc sừng trên trán ngựa đá
gió lồng lên vai em
áo chàm phất phơ vết cào
ai trồng nỗi nhớ giữa lưng trời
ai bẻ khèn khi anh vừa cất bản tình ca đầu tiên?
chúng mình không phải người
chúng mình là lửa và gió
một trận bão gào xé vách đá vôi
nghiến nát giấc mơ con trai chưa kịp dựng nhà
em cười như thách thức
trong mắt em có đàn ông bị thiêu sống
anh kẻ cuối cùng
tình nguyện ném xác vào lửa
em đi rồi quay lại
đôi chân vẫn thơm mùi sương
anh ở lại cháy nốt phần người
và khước từ ngọn nước cứu rỗi
cái ôm không gọi tên
nhưng rễ cây dưới đất đã động đậy
em chỉ cần ngoảnh mặt
đủ để anh bốc cháy lần nữa
Bài này đã được xem 18 lần
|
Người đăng:
|
Vua Mông
|
|
|