giấc mơ mùa hạ (người qua đường vô tư như gió. kẻ ở lại ôm giấc mộng trăm năm)
Bỗng một chiều nắng hạ ngẩn ngơ
Một làn hương nhẹ thoảng đường phố mơ
Bước hồng thoáng hiện bên thềm lá
Để hồn ta lệch nhịp ngất ngây
Ấy đôi mắt biếc vệt mây trời
Nụ cười say đắm muôn lời đắm say
Một bờ mi ngủ quên đời bão
Hồn ta phiêu bồng chốn mênh mông
Ta chỉ muốn vớt chút mộng thôi
Mà tay khua khoắng hư không mãi
Đôi bờ mơ thực mong manh quá
Chỉ còn tơ trời mải vấn vương
Giờ người đã tỉnh giấc mơ xưa
Ta mải đi tìm bóng mơ mịt mờ
Lối về quen vẫn ngẩn ngơ bụi cỏ
Liệu còn chăng hỡi hình bóng vô thường?
Người đi như gió qua đường
Để ta ngơ ngẩn triền miên sớm chiều
Trời trao tiếng sét trăm năm
Mà sao chẳng thể níu chân một người?