hoà bình và nước mắt
Hoà Bình ơi! Hoà Bình! 5.
Hòa Bình và Nước Mắt.
**
Hòa bình ơi, chim đàn vỡ tổ,
Hoà bình rồi anh trở về không?
Ở nơi đây còn hai con mắt,
Nhìn theo gương tiếng khóc nghẹn ngào…
*
**
Kìa giữa trời cánh sao lẻ bóng.
Cho ngày dài thấp thoáng chim bay.
Cho tôi nhớ ngày rời đất bắc,
Mẹ bồng con nước mắt trên tay,
Nhìn ánh Vàng, lòng say tiếng gọi,
Chân bước đi, mắt gởi lưng trời.
Cho lòng gìa một trời thương nhớ,
Cho đoàn người nhìn với cố hương.
*
* *
Nắng vươn lên, tiếng mời tha thiết,
Nào về đây chung viết hưng ca.
Ta xây đời trên ngàn nắng mới,
Ta bên nhau đi dưới nắng vàng.
Đây phương nam với đồng lúa mới
Ta chung tay đổi mới từng ngày.
Đồng ruộng khô sẽ là vựa lúa,
Phá đất rừng ta mở tương lai.
Nào về đây đôi tay đan kết,
Ta bên nhau nối hết tình người.
Ta chung tay cho đời đổi mới,
Ta bước tới sống với quê hương.
Dưới nắng Vàng, muôn phương cùng bước,
Chung một lòng hướng tới ngày mai.
Cho làng quê hưởng làn nắng mới,
Cho đàn trẻ vui với mái trường.
Kìa người về trên nương lúa mới,
Cho đường chiều sớm tối nở hoa.
*
**
Rồi một mai hòa bình sẽ tới,
Hòa bình ơi, ta đón hòa bình.
Nắng vừa lên hoa vàng đã nở,
Đẹp làm sao hơi thở giữa trời,
Kìa người đi như mời như gọi,
Gọi người về sống với quê hương.
Gọi người về với tương lai mới,
Đón người về chung với hoan ca.
Có ai ngờ đường mây gặp biến. (1963)
Lũ bội tình phản quốc giết vua.
Để miền nam bước vào nguy khốn.
Nắng Vàng đi, mũ cối tìm vào.
Chúng vào đây phá làng, đốt xóm,
Chúng vào đây dao búa hận thù.
Mở đao binh đất trời nhả khói,
Chém giết người cho nước ly tan.
Làng quê xưa ngập tràn nước mắt,
Đất phương nam tiếng hát nửa vời,
Đường đất bắc chưa vơi bão lửa,
Nơi phía nam đã dậy chiến tranh.
Máu xương đổ xuống tràn sông núi.
Đường quê ta, tiếng khóc nghẹn ngào.
*
**
Bắc nhìn Nam đôi đường cách trở,
Lệ rưng rơi nhỏ xuống giữa đời.
Kìa chiến tranh làm tan đất nước,
Ngày Hòa bình cộng đến điêu linh.
Nơi phương nam ánh Vàng đã khuất,
Cho mảnh Hồng phe phẩy trên nương.
Chiều Ba Mươi trời nam tan tác,
Đàn chim non áo rách vào tù.
Phận đất bắc ngồi ru oan thác,
Con vào nam mất xác từ lâu.
Nay hòa bình, ruột đau dạ xé,
Ngày xuân về nước mắt chan cơm.
*
**
Việt Nam ơi, sau thời chinh chiến,
Non nước Việt lại thiếu tin vui.
Đường phương bắc ngậm ngùi than khóc.
Đất phía nam nước mắt từng ngày.
Nhìn ra khơi Hoàng, Trường đã mất,
Về đất liền Bản Giốc, Nam Quan.
Rồi Vân Phong, Vân Đồn, Phú Quốc,
Đến Tây Nguyên, Vũng Áng, ra đi.
Mảnh đất mẹ chia ly, tan tác,
Cho Việt cộng bưng bát cơm đầy.
Cho dân Nam làm bầy nô lệ,
Cho đất Việt suối lệ hờn căm.
*
**
Đường Tự Do bao năm chẳng đến,
Cảnh Hòa Bình trên bến điêu linh.
Hoà bình ơi, hòa bình đã chết,
Việt Nam ơi! nước mất không lời.
Bảo Giang.
Tháng 7-2011
Bài này đã được xem 32 lần
|
Người đăng:
|
Bảo Giang
|
|
|