hòa bình ơi, hòa bình 1.
Hòa Bình ơi,
Hoà Bình! 1.
Hoà binh ơi! Ơi hòa bình ơi!
Tiếng hát hôm nao bỗng nghẹn lời.
Người đi, mộng ước không về nữa,
Kẻ đến, tang thương đủ một đời!
*
**
Nhớ hôm nao, giữa trời lửa khói,
Mẹ bồng con, tiếng nói đau thương.
Đạn bom ơi, xin đừng đến nữa,
Ba mươi năm, qúa nửa đời rồi.
Ngoảnh nhìn lại, da mồi tóc bạc,
Ngước nhìn con, nước mắt chặn lời.
Mà niềm vui, vẫn chưa tìm đến,
Để tim côi gục chết giữa đời!
Hoà bình ơi, hỡi hòa bình ơi!
Tiếng nói hôm nay đắng nghẹn rồi.
Nhớ hôm xưa trong giờ ly biệt,
Người vì nước lòng quyết ra đi.
Tuổi hai mươi, thiếp ghì tay áo,
Chàng quay lại, nhắn bảo về đi.
Lau dấu lệ, người đi vì nước,
Thiếp quay về, từng bước lê thê.
Khấn van trời, trăng thề mãi sáng,
Để cho con nuôi nấng con thơ.
Cho mẹ gìa, đôi giờ vui sống,
Xóa mờ đi dấu ấn năm xưa. (di cư)
*
* *
Hoà bình ơi, hỡi hòa bình ơi!
Nhớ hôm nào, anh tôi về tới?
Chân không giày, bước thấp bước cao.
Giọt lệ trào, viền quanh mắt đỏ.
Người chào đón, chẳng có đôi câu.
Tay ôm tay, gục đầu nức nở,
Hoà bình ơi, ta trở về đây.
Hàng cờ xưa từ nay vắng bóng,
Giữa trời cao, gío lộng mây gào.
Là tiếng vọng, đồng bào than khóc,
Cảnh trời Nam lửa cháy tan cờ.
Người về đây, hồn như đã mất,
Tiếng động này vỡ nát tim côi.
Rồi sớm mai, giữa trời tháng hạ,
Cộng kéo lên một mảnh quần hồng,
Cho dân Nam, sống trong nước mắt.
*
* *
Hoà bình ơi, hỡi hòa bình ơi!
Trong chiến tranh người người mơ ước,
Có một ngày đất nước hoan ca.
Mừng hòa bình, Bắc Nam chung bước,
Ta bên nhau hát khúc Tự Do.
Cho toàn dân vui đời Độc Lập,
Có ai ngờ binh lửa vừa tan,
Nhìn lên cao, ánh Vàng đã mất,
Ở trên giây, một mảnh quần hồng,
Cộng mang về từ làng Phúc Kiến,
Cho đất bắc nhận kiếp chư hầu,
Rồi từ đó miền nam gặp họa…
Hòa bình ơi, nước mắt thay lời.
Hòa Bình ơi, hỡi hòa bình ơi!
Bảo Giang
1- 2010
Bài này đã được xem 0 lần
|
Người đăng:
|
Bảo Giang
|
|
|