thơ cho lá dấu yêu
Lá ngồi đó, bên song
Gió vẫn quẩn quanh ngoài song cửa
Lá Ơi...
Gió chẳng giỏi dệt thơ
Cũng chẳng hứa hẹn điều gì
Như người ta vẫn mộng
Chỉ biết mỗi khi Lá ngồi yên
Là Gió cũng thấy lòng mình… rung động.
Mắt Ngọc của Lá... xanh như cỏ đầu mùa
Xanh như chưa từng biết đợi chờ là gì
Xanh như thể… nếu Gió có bay qua
Cũng phải dừng lại...
Chạm khẽ
Rồi... thành thơ.
Gió Lãng Dzu