thơ cổ lơ lửng bên thơ mới
Tiếng thì thầm của Gió
Thơ cổ như trăng xưa còn ướp hương thời gian
Thơ mới như ly sữa cacao chạm môi… cô Nhạc sĩ
Một bên sâu lắng, một bên nồng nàn.
Sao đêm lấp lánh đâu phân già hay trẻ
Chỉ biết run run khi tim gọi tên mình
Trăng có rụng xuống vườn hoa tím ấy
Cũng là trăng thôi, vẫn sáng lung linh.
Gió Lãng Dzu