thơ tình cuối đời
Cuối đời còn một trái tim
Chôn theo cũng uổng đành đem tặng người
Trông vô chóc ngóc em ngồi
Mái tâm thất đã quá thời tàn xiêu
Cuối đời đàn khảy không kêu
Năm cung với bốn dây, chiều lạnh tanh
Thương em gấp rưỡi thương mình
Bên sông có khóm lục bình chìm mưa
Cuối đời còn nửa trang thơ
Nửa chừng ngâm, nửa chừng như khóc thầm...