nỗi buồn
(Tự tình XVII)
Giòng sông nhớ nhấp nhô con sóng vỗ
vầng trăng khuya soi bóng khuyết hững hờ
trăm năm vẫn giữ nguyên lời hẹn cũ
dù thuyền xưa đã bỏ bến xa bờ
Ngày khánh tận lần vẫy tay từ tạ
kỷ niệm ơi khép lại tháng năm thừa
nắng lim tắt theo thời gian vội vã
mùa trong ta lầy lội những ngày mưa
Dòng thơ vẫn ngát xanh mầu cỏ biếc
lời yêu thương vọng mãi chốn non ngàn
ta cánh chim lạc đường bay biền biệt
giữa mây trời buông tiếng gọi hoang mang
Hoa có vàng bên kia thung lũng nhớ
còn trong em thao thức những đợi chờ ?
hương tóc vẫn vấn vương đầy nhịp thở
và nỗi buồn tô thắm những giòng thơ...
Phạm Ngọc