trăng vô tình
Vẫn khờ khạo tôi, vẫn khó khăn em
Hiểu làm sao đây mớ chữ đông miên
Chữ dưới mồ sâu, nghĩa như xác ướp
Giữa đúng và sai: khoảng trống vô biên
Em mãi hờn tôi thấy điều chẳng thấy
Tôi cười vô ưu biện giải ầu ơ
Như hiệp sĩ mù quơ thanh kiếm gẫy
Xém bị tiêu tùng đỡ gạt tầm phơ
Em buồn tôi xa, nghi ngại tôi gần
Hỏi cách nào đây nhích tới tình thân
Lạnh lùng đêm tôi, hắt hiu phương ấy
Hỏi trăng vô tình, hỏi gió vô tâm