đêm
Bên ngoài đen như mực
Gió hú nghe rợn người
Đêm dường như khắc khoải
Mệt nhoài những buồn, vui
phòng bên tiếng rên rỉ
bệnh nhân với tử thần
tranh giành nhau mạng sống
Tôi nghe lạnh châu thân
Đêm dài như vô tận
con mắt cứ thở dài
những buồn, đau, uất, hận
nằm xuống cũng phôi phai
Ngồi đây đếm bóng đêm
Còn bao nhiêu lâu nữa
Đời hết những tị hiềm
Người hết những thù oán
Xuôi tay là tận thế
trả lại hết cho đêm
đau khổ không miên viễn
ra đi hết lụy phiền
Cội Thông Già