dấu thơ tình
mình biết khổ nên lời thơ không dễ
chữ đắn đo nên vạn ý một chương
chẳng là kinh mang ẩn dụ phi thường
chỉ là chữ nên thơ tình bối rối
viết một câu không ngay hàng thẳng lối
xóa vội vàng để chữ nghĩa khang trang
thơ xóa đi cũng mang theo tình ý
đau nhức đầu vì tìm chữ phô trương
có gì đâu là thơ nên chết dễ
chữ đến đây bóp cổ chết tần ngần
làm thơ buồn mình tháo ra cả tấn
khi lòng vui một chữ chẳng nên thân
chia tình mới hai đứa chạy lăng nhăng
thơ từng miếng mở ra không hơi thở
vốn là chữ mà sao từng lời khổ
ngày và đêm gió nghịch cảnh vấn vương
không lá thư lòng đói quá thèm thuồng
như loài cá nuốt sâu vào lưỡi móc
em tình nghiệt nhốt ta trong tơ tóc
giây leo rừng xiết cổ buốt rưng rưng
ta há mồm nhưng nghẹn buốt đau chùng
bám vào sầu cõi tình nhiều khốn đốn
muốn kêu rêu tìm đôi lời ân huệ
nhưng phố không lòng đứng giữa ôm buồn
thôi mình về đem chữ nghĩa bao năm
thả vào gió giữa đêm lời xào xạc
nếu có phải tim em là sa mạc
ta tìm về ốc đảo dấu bâng khuâng
em cứ trách ta ngàn lời vạn ý
xa lạ rồi chữ nghĩa đáng gì đâu
tặng nhân thế u uẩn những men sầu
còn ta đó lạnh câm như nỗi nhớ
em còn tin hãy cho ta hơi thở
còn nếu không đừng nói lúc lâm chung
không có thế ta bi cuồng ẩn thế
bao yêu thương ta đem dấu đầy sân
..
qua mùa đông biết đâu chừng nhặt được
một hoa tình thầm kín nở vào xuân