ngậm ngùi vào thơ
nhìn vách đời lửng lơ thơ vài chữ
nhớ tình mình như ngày có ngày không
nằm thầm như vô ngã như thánh thần
buồn chui vào tiếng hát vờ ru mộng
không biết có ngày mai buồn như vậy
khi đau vồ sự chết giữa kẽ răng
sóng bộc lộ cát trần hãy biết rằng
đang thay gió trời tan vào bốn hướng
trong gối đầu biển sách nhớ rừng hương
khách nhân tình nhìn bàng hoàng ải mộng
cổ tích xa đất trời quay lồng lộng
một bóng say đang ngả chúi tình trường
cái kỳ kèo nói trăm sao bỗng lạ
mai sáng rồi ngày tháng sẽ còn ai
có cuộc đời hay trăm ngàn nho nhỏ
chỗ buồn phiền nằm ngủ với vô biên
đêm khuất lạnh có còn chờ trăm sắc
ánh nến buồn theo một chút vọng âm
giữa lời si một trăm năm kết trái
vỡ giữa đời chân thật một nhát đâm
giếng đang trầm bỗng vang như hồn đá
đang nhẩy theo để cứu một oan tình