vô thường
Tác giả:
Đặng Anh Tuấn
Em đi về phía bình minh. Để tôi ở lại một mình gió sương. Biết rằng đời vốn vô thường. Giờ em ở cõi tha hương chốn nào? Mặc cho năm tháng gầy hao. Tìm em trả nợ kiếp nào bên nhau. Lối xưa, vườn cũ phai màu. Đành thôi vĩnh...
|
xa xôi
Tác giả:
Đặng Anh Tuấn
Chỉ thoáng mắt ta đã đến mùa đông. Những dòng sông cũng hóa lòng băng giá. Những hàng cây khẳng khiu không còn lá. Melbourne buồn thành phố mùa gió giông! Mắt dại ngây giữa khung trời mênh mông. Cơn mưa lạnh làm xôn xao...
|
viễn xứ
Tác giả:
Đặng Anh Tuấn
Mặt trời khuất dạng buổi ban mai. Chẳng giúp nàng thu tiếp mộng dài. Lũ mây tàn nhẫn ôm màu xám. Đám nhạn bạc tình bỏ nắng phai. Hoàng hôn êm ả trải sông ngà. Lam chiều lặng lẽ cuốn rừng xa. Cánh chim chấp chới đời phiêu...
|
yêu
Tác giả:
Đặng Anh Tuấn
Anh yêu em như sóng xô bờ cát. Lúc êm đềm tha thiết nỗi nhớ nhung. Khi gầm gừ giận dữ nơi muôn trùng. Bởi vốn dĩ biển triệu năm vẫn thế…. Anh yêu em bằng tình yêu không thể. Xóa nhòa đi mỗi khi...
|