ghen với trăng
Em đang thiêm thiếp giấc nồng
Trăng chui khe cửa đến nằm kề bên
Tựa đầu em gối lên trăng
Bỗng nhiên trăng cũng hồn nhiên như người
Mắc gì lại thẫn thờ tôi
Ghen trăng lén chụt lên môi ai kìa
Treo hồn vào cõi bao la
Tôi ngây ngất thể như là vô ương
Trải thơ lót chiếu thay giường
Em cùng trăng thở phập phồng nở hoa
Còn tôi biết đến bao giờ
Nhấm chung em hạt trăng mơ ngọt ngào?
Quan Dương