giấc ngủ nghìn thu
Nhớ chiều mưa ấy trên đỉnh núi
Trông xa lùi mấy dãy Trường Sơn
Chợt thấy nhớ mây vờn dốc nhỏ
Của Sơn lâm mời bỏ bước vào
Sao bỗng thương cho rừng đất Việt
Có thời gian biền biệt bóng người
Trong thời chinh chiến xa xôi ấy
Đã để hồn cưỡi hạc theo mây
Những tầng mây mang đầy nhung nhớ
Có hay chăng vỡ giấc nghìn năm
Anh ngã xuống khi vừa đôi tám
Mộ anh kia giữa đám cỏ lau
Trong hoang tịch nhiều năm yên ngủ
Một giấc Thu ru đủ trăm năm
Lá cỏ Tranh nằm lưng ướt rát
Nát cõi lòng kẻ mới trở về
Ta trở về sau cơn mê ngủ
Viết đôi lời cho đủ tình anh
Giấc mộng non sông thành sự thật
Hãy ngủ yên lòng một giấc Thu .
Đông Hòa