nhớ
Ta đưa nhau lên đỉnh sầu khắc khoải
Móc tim gan xé vụn thả theo mây
Bẻ tình đi thành trăm mảnh cong oằn
Cho thương nhớ co mình đau vết cắn
Tay nào đã lột tim nhau từng chữ
Móc cào cho rã rách nỗi ưu tư
Chà tự ái tím thâm vào muối rát
Đến đôi chân người đứng đảo thăng bằng
Bóp mạnh đi tim đau đang chảy máu
Hôn thật nồng trên từng gịot lệ khô
Bàn tay ấm không xoa mềm viết nhói
Ta tên khùng vụng dại rớt tình em
Kìa rất rỏ ánh hoàng hôn khốn đốn
Tím thâm bầm sưng lối ngỏ tìm nhau
Vét ngôn từ gom gói gởi mây bay
Buồn khắc khoải tương tư nhoài ân hận!