vọng
Tác giả:
HẠO VŨ
Rễ đâu mấy kẻ được như ta. Sống cảnh điền viên, muối, rưa, cà. Tất cả chạy thi, mình ta đứng. Ngắm trời ngắm đất, ngắm cỏ hoa. Mai sau bọn hắn thành này nọ. Ta thành ông lão bán thơ ca. Bán cả...
|
xuân cũ
Tác giả:
HẠO VŨ
Đã bấy lâu nay chẳng thăm nàng
Trên nhành hoa mận,nắng xuân sang
Ba mùa xuân trước giuờng như lại
Nửa vờn e ấp,nửa mênh mang.
|
vấn tình
Tác giả:
HẠO VŨ
Em cười đẹp lắm em biết không. Nhưng tiếc rằng em đã có chồng. Tuổi chưa mười tám sao đã vội. Thuyền đi để lại vắng bến sông. *. Chiều nhạt hôm nay chợt thấy nàng. Bên bờ sông trắng, mình lang...
|
về đâu?
Tác giả:
HẠO VŨ
Nắng nhạt say lòng. Nhìn trông con sóng. Vỗ vào bờ xa. Lòng ta thầm hỏi. Về đâu? về đâu? Lang thang cô độc. Như cánh chim chiều. Bay bay bay miết. Chỉ thấy đại dương. Bao la vô tận. Thấy sóng bạc...
|
xuân niệm
Tác giả:
HẠO VŨ
Đã thấy xuân về trên mái lá. Qua màn mưa nhẹ áng xanh pha. Vườn non chớm nụ hương đưa thoảng. Chập chờn giấc ngủ trước hiên nhà. Nằm dài chờ hết bao xuân tận. Tam thập niên thiên mấy bận xa. Tâm tư...
|
xuân không về
Tác giả:
HẠO VŨ
Xuân qua mấy bận chẳng về nhà
Xuân tới muốn về ngại đường xa
Lại ngại thầy u đòi cô vợ
Nên đành lại lỡ một xuân qua
|
xuân tàn
Tác giả:
HẠO VŨ
Xuân Tàn. *. Gió xuân ve vãn khắp vườn lan, khói ẩm chiều nay bỗng lạnh tràn! Mùi đất, cỏ thơm luồn cửa sổ. Hồn theo cánh én thả miên man! Xuân hồng e ấp hồn tôi mãi. Xuân tới, xuân đi nỗi muộn...
|
xuân lang thang
Tác giả:
HẠO VŨ
Xuân Lang Thang. *. Cổng nhà ai lê trắng? Mưa lất phất nhạt nhòa, biết rằng xuân đương tới. Mà đường về thêm xa. Núi non cao trùng điệp! Mây vờn thác nguy nga, bầy nhạn bay về bắc. Muôn dặm một...
|
vịnh "liễu"
Tác giả:
HẠO VŨ
Vịnh “Liễu”. Kiều diễm, thướt tha, dáng guộc gầy. Nắng mưa, giông bão, tuyết sương bay. Quanh năm vùi dập đầy đau đớn? Mặc kệ bốn mùa mãi chuyển xoay. Yếu ớt tấm thân bao kẻ muốn! Cho người làm...
|
xuân giao mùa
Tác giả:
HẠO VŨ
Xuân Giao Mùa. Xuân thắm phai tàn theo cánh hoa, tả tơi rơi dụng trước hiên nhà. Miên man xuân mặc cho mùa hạ. Xuân tẫn nồng nàn gọi tiếng ca! Xuân giấu nỗi niềm vào bức họa. Vội vàng chợt đến...
|