sương khói vấn vương
Trời thắp nắng cho mùa xuân lớn dậy
Trên lối mòn cây cỏ đã phục sinh
Nghe không em mặt đất cũng chuyển mình
Khi ta bước vào tình thơ vội vã
Đường phía trước gió xô đời nghiêng ngã
Mà ngày xuân như giục giã trong tim
Nhanh lên em kẻo nắng chết bên thềm
Đời sẽ xuống những đêm dài băng giá
Hãy sánh bước lên đường thơ trăm ngả
Viết lời tình đầy mặt đất thênh thang
Cho cỏ cây yêu lại thật nồng nàn
Như nhân loại trong lần đầu hạnh phúc
Còn bao lâu những ngày xuân hun hút
Để đưa em về phía cuối trời thơ
Gặp nhau đây rồi ly biệt rất tình cờ
Như sương khói vấn vương trời hư ảo