ngày về nha-trang không có em
ta cứ chờ em sau lưng biển
phố mưa đầy ướt một bóng ta
ta về từ thuở bỏ đi xa
trong trí nhớ không chừng đã mất
mỗi con đường nghẽn trong tâm thức
chỉ một mái nhà đã mấy lần qua
đi tới lui chẳng thể nhìn ra
huống chi em mấy đời góa bụa
cát vẫn trắng một màu khăn liệm
con dã tràng mất tổ chết khô
ta chờ em từ mưa xuống phố
ta tìm em từ phố trong mưa
hai mươi năm từng đó làm quà
ta đã tặng cho đời đây đó
có khi tình xưa giờ xanh cỏ
sao trong lòng vẫn trắng màu tang
biển Nha -Trang buồn lắm Ngọc-Lan
ta đợi biết đâu chừng em đến
ôi phố mưa ,mưa đầy phố biển
em giờ chắc bỏ biển đi xa
nguyễn-thanh-khiết