thơ tự do
Nghe cô em gái ngây ngô đọc bài thơ không niêm luật
Rất lạc loài bằng trắc thất ngôn xưa
Không một vần lục bát nhẹ như phím mưa
Không giai điệu ngũ ngôn bóng dừa quê mẹ
Em bảo tôi:
Thơ tự do của thế hệ trẻ,
Giữ làm gì một bề thế đã rêu phong
Ý tưởng thoát thai đâu cần luật lệ
Viện bảo tàng, kho triết lý phương Đông
Anh có biết không?
Anh có hiểu không??
Hãy gieo vào lòng những hạt mầm vĩ đại
Hãy để tự nhiên hoặc " tự do" cho tư tưởng biến thoái
Em lập luận:
Tỷ dụ như tiếng sói tru điên dại
Viết ra nhé anh... như lời ma quái
Viết bằng niềm thống thoái trong tim
Đấy lời kinh cầu của những loài chim
Cổ mọc hai đầu mà thân thì không cánh
Chúng đang tỏ tình, cùng chia nhau mẩu bánh (có vị xương)
Được nướng trong lò chế nguyên tử xứ Tây phương
Ôi ! Sản phẩm dị thường của tân kỳ ngôn ngữ
Em bảo tiếp:
Tội tình chi mà thế chứ
Nào đâu cần như Nguyễn Du, Thế Lữ
Cứ ngắt câu, xuống hàng... tuỳ tiện mà biểu dương
Đừng khổ sở như Vũ Hoàng Chương vò đầu bứt tóc
Tôi tự hỏi: Đinh Hùng có nên khóc,
Hồn những nàng thơ giữa ô trọc đời này?
Tôi tự nhủ: Mình có nên ngồi xuống học,
Nguồn thi ca văn minh, mưa móc của hôm nảy
(đầy dẫy ý tưởng trời mây,
mà em tôi đang chăm chú đọc từng ngày!)
Ngoài trời tầm tã cơn mưa bay
Hơi nước nồng cay của chất độc khai quang... sặc mùi hoá học !