bốn mùa cho anh
Xuân của em là khoảng thời thơ ấu
Thuở đầu trần chân đất hát nghêu ngao
Là tắm sông , lội ruộng, bắt cào cào
Và từng bữa đến trường vui chân sáo.
Ngày xưa bé đã lo gì cơm áo
Nên có buồn nước mắt cũng khô mau
Giọt mưa Xuân là lệ thắm má đào
Nhẹ tưới xuống nụ môi hồng e ấp.
Bỗng ngày kia trời trở cơn gió bấc
Khi giã từ tuổi dại xuống thuyền hoa
Tiễn em đi hoa cỏ khóc chia xa
Về phố lạ em nghe lòng buốt giá!
Đời tẻ nhạt Xuân đi không từ giã
Kể từ ngày em về với người ta
Đông phủ đầy còn đâu bướm với hoa
Còn đâu nữa ngày xưa thơ mộng quá!
Em rét buốt bao mùa, Xuân , Đông, Hạ…
Chợt bình yên khi trời chuyển Thu qua
Lòng vui khi con cất tiếng ê – a …
Bên con trẻ tạm quên đời băng giá.
Thời gian nhuộm bạc màu trên môi má,
Tóc xanh giờ cũng đã điểm pha sương!
Thuở ấu thơ chút kỷ niệm còn vương
Vẫn theo mãi vào đường đời xa thẳm.
Rồi anh đến nhẹ nhàng như nắng ấm
Bàng bạc về vương vấn ở trong tâm
Đem Hạ về xóa lấp cả trời Đông
Thu êm ả , Xuân ru em tròn mộng.
Anh đã đến cho em thêm sức sống
Giúp em qua những thử thách cuộc đời
Anh đã đến cho em niềm mong đợi
Cám ơn anh ! Mùa Hạ của em ơi!