đêm, gã khách trú
phòng rất tối, hai con mắt ... sáng
trần nhà cao, thân phận thấp hèn
đêm còn dài, con đường chưa hết
gã khách trú nằm với nhớ, quên
bao năm, sống tha phương cầu thực
nỗi cô đơn gặm nhấm cõi hồn
trăn trở hoài nỗi lòng thao thức
của nhiều đêm nhớ mảnh trời Đông
đời cũng đến với gã, bình thường
nhưng sao vẫn lẫn lộn ngày,đêm
ngày ngầy ngật màu nắng ký ức
đêm ôm hoài chiếc gối vong thân
những buổi sáng với café đắng
nhâm nhi hoài vị đắng tha phương
đốt điếu thuốc, soi trong tiềm thức
khói u buồn cả một quê hương
khi ngoài kia, trời dần sáng tỏ
là bắt đầu cho một con đường
nhưng với gã, dường như đã rõ
đường co, quanh mãi kiếp lưu vong !
Nnguong