có một nơi, chốn
có một nơi, chốn để trở về
nhặt nhạnh từng nhúm đất hương quê
cất lại nón sắt và nòng súng
hôn em, nuôi mẹ, quên cơn mê
có một nơi, chốn để tưởng niệm
một lần chinh chiến, như, rất lâu
để anh, quên, bẳng thời niên thiếu,
bước xuống tật nguyền với niềm đau ...
có một nơi, chốn để anh ngồi
nhìn lại tình yêu bỗng giạt, trôi
nhìn lại trái tim còn rướm máu
máu của núi, sông của đất, trời
có một nơi nào? để anh nằm
bên cạnh giòng sông. Thường ghé thăm,
em khong quên mang theo ngực Mẹ
mớm lớn khôn anh cùng tháng, năm
và em tất tả trồng thanh tân
tưới cạn tinh khiết, lẫn tuổi hồng.
Nhưng, anh chỉ sống trong cảm giác
của nghìn năm một bức tượng đồng !
Nnguong