giấc mơ của cỏ
Em về nơi ấy sẽ nắng lên
Dù Cỏ đã khóc cho một lần lầm lỡ
Một tình yêu vừa cháy trong lòng Cỏ
Đang vươn lên ... và vẫn xanh rì
Em về ?!
Nơi ấy có những con đê
Em chỉ nghe qua những lời anh kể
Có những con sông êm đềm lặng lẽ
Có những con đò man mác thoi đưa
Có những rặng tre bốn mùa sương gió
Rồi chúng mình sẽ đi cất vó
Rồi đi thả diều em có chịu không ?
Cứ chân trần mà đi em nhé
Cho hương quê ấm áp trong lòng
Giọt mưa nào như thể nhớ mong ?
Anh vẫn viết cho một ngày như thế
Cỏ vẫn xanh và em nhỏ bé
Cỏ vẫn đợi ...
Em đấy
Dừng chân !