tự sự
Không biết đến bao giờ mới lại ở bên nhau
Kể cho nhau nghe những niềm vui nhựng chuyện buồn rất thật
Để những đêm dài không còn thao thức
Với những yêu thương nhung nhớ ngập lòng
Tiếng ai thở dài tan trong hư không
Như tiếng lá nghiêng vào đêm thật khẽ
Anh vẫn thế bao giờ anh cũng thế
Chỉ một mình trong đêm mênh mông
Những con đường xa chẳng rải hoa hồng
Chỉ ngọn đèn đêm đêm còn thao thức
Anh bẻ ngón tay bỗng nhói lên sự thật
Lâu lắm rồi không em ở bên
Thèm được nhìn sâu vào đôi mắt em
Đôi mắt xanh rời rợi
Thèm nâng bàn tay em
Những ngón tay thon mềm như ngọn cỏ
Thèm được hôn đôi môi em
Đôi môi màu mận chín
Để sớm mai ông mặt trời thức dậy
Nắng trải vàng ươm trên những con đường...