cuối cùng thơ
chập chững thơ dò từng bước một
gập ghềnh khúc khuỷu nẻo đường mê
hành trang một chút lơ phơ gió
thơ biết nhân gian cụt lối về
bỡn cợt bao mùa hoang phế cũ
trăng vò mất máu nửa đời thơ
tàn hơi khuỵu gối chân trời lạ
sông cũng lìa tan những bến bờ