thơ già
chôn cặp chân già trong lỗ tối
có còn phơ phất mộng ngày thơ ?
tóc bay vài sợi lên mây bạc
đã vội lu loa chuyện hải hồ
lúc túng xoay trần chơi với chữ
nhịp vần xoay điệu – lũ ma trơi
vài cây diêm lẻ, làm sao đốt
ngọn lửa rừng điên thuở thiếu thời
cũng yêu, cũng ghét như thiên hạ
mà máu trong tim, chắc loãng phèo
thịt nhão, xương mòn đeo gánh nổi ?
chút hồn cơ khổ trót lê theo
gặm đã mòn răng – còn chửa đứt
một mẩu tèo teo tận đáy lòng
ngựa già giọng hí thêm cằn cỗi
thao thức trời đêm mấy rẻo trăng ?
say đã bao đời chưa kịp tỉnh ?
trối trăn nửa tỉnh nửa mê cuồng
chai rượu đầy vơi không kể, hẳn
vơi đầy ta tính với nhân gian
mặt đã bết đầy bao bụi bặm
càm ràm thân thế cứ mây trôi
chắp tay lạy hết mười phương rộng
bỏ xó bao nhiêu chuyện biển trời
ngồi im nghe gió rừng xa vọng
lẻo bẻo thơ tàn đọng đáy ly
tàn canh đối mặt cùng vô tận
ngoài thềm – lơ đãng bước ai đi ?