gặp lại vô tình
nghe lại những lời ca cũ rích
thương mình xếp lớp nếp nhăn nheo
má phấn môi son tô điểm mãi
câu thơ từ đó - gió qua đèo
qua sông vỗ sóng âu thường thói
giận người xa khuất vạt mây che
ngày toang hoác nắng trưa trô trố
thoáng đã tà dương cuộn sóng đè
gặp nhau tình nhạt như nước cất
một trái tim giờ đã vô trùng
ngữ ngôn tinh khiết ngồi ca cẩm
bàn tay đạo diễn chịu hàm oan
quán vắng đèo heo giương mắt ngó
vài xen cận cảnh cũng vô duyên
hỏi thăm mùa cũ như than thở
ngậm hến cho xong một tích trò
thương xót nhau từ hun hút nhớ
chán chường nhau một buổi ngộ trùng
đọa đày nhau ngàn sau lẩm cẩm
gió đùa...phe phẩy bạc chân dung
người bộn bề ta cũng vợ...con
hồng nhan cố tưởng mảnh trăng tròn
thương câu chữ vụng nghêu ngao mãi
chiều nhạt - ngoài sân ngọn gió suông...