nhớ hà nội
Hà Nội xa kia nào tìm lại
Đường cong cong vạt áo, ven bờ
Trên vai tóc, nửa mùa gió bấc
Bàn tay ai nhặt lá mơ hồ
Lạc giữa những cao tầng xa lạ
Rêu phong nằm hiu hắt mái xưa
Long lanh mắt nao nao cổ độ
Phớt môi hồng đủ ấm đong đưa
Hà Nội, tôi, bàn chân lạ quá
Chênh vênh, ngõ, ngách, hượm làm quen
Hà Nội, em, sáng chiều vội vã
Cánh bàng rơi, hồn sững bên đường
Nghe lành lạnh xuýt xoa câu nói
Khói thuốc dìm tận đáy miền say
Chầm chậm, mặc tha hương đánh thức
Không vội vàng, cứ để se cay
Đôi lúc buồn ghé thăm tận cửa
Rưng rưng một Hà Nội hiện về
Lọt thõm vòng tay ôm của mẹ
Cuộn tròn như nắng sớm hôm nay
Có lẽ được gần nhau giây phút
Cốc cà phê bé chắc thơm lừng
Khoảng cách ngỡ chừng im lặng ấy
Gắng nhe em... rồi hãy vỡ bùng …..
cpsn