người thương
Khói thuốc bên em ngày sắp tắt
Dáng chiều lênh loáng nắng mười hai
Có cơn mưa bé buồn đi đứng
Suốt một đầu đông ái ngại hoài
Tôi hỏi bàn tay em thấm lạnh
Xoa trên tóc ấy rộn ràng không
Mà nắng ngang qua như dừng lại
Rớt xuống đường đi một ít hồng
Tôi hỏi môi ngoan màu dâu đỏ
Cháy bừng qua mắt ướt nghiêng nghiêng
Có cái lá vàng rơi phản chiếu
Êm đềm vai áo của người thuơng
Tôi hỏi ngoài kia mây thật thấp
Gần quá, sương tan, ngượng lắm rồi
Cứ chạm má đào hương rất nhẹ
Cứ gờn gợn chín mãi mà thôi!
cpsn