bài thơ khúc nhủ mình
KHÚC NHỦ MÌNH
Đã có một thời, đẹp lắm một thời
Ta gửi tặng nhau những chùm nắng ấm
Đi dọc mùa mưa bờ vai nào biết lạnh
Nắng, mưa, ta ... thuở ấy ... ngu ngơ ...
Thuở đất trời nhìn đâu cũng tranh, thơ
Cất vào trong mơ, nắn nót trang nhật ký
Ngọn mạ đâm chồi cho bao điều kỳ vĩ
Một tiếng ve ngân đủ ám ảnh cả đời
Đã có một thời, đẹp lắm một thời
Tin cậy lắm củ khoai hạt bắp
Mắt trong veo, hệ tuần hoàn rất sạch
Chia hết nụ cười, giành lấy niềm đau
Khoảng rừng thưa ơi, nơi mối tình đầu
Môi chạm môi - nụ hôn chưa nhiễm khuẩn
Mỗi cho đi cấp số nhân đón nhận
Ta hồn nhiên trân trọng phút giao mùa ...
Nhưng - cái tiếng "nhưng" luôn khé vị chua
Chiều mưa rây đã ngấm ngầm cơn bão lũ
Cọng mạ gầy ngóp ngoi không chỗ trú
Ta ôm ta, mỏi mắt ngóng mặt trời ...
Con ve sầu kỷ niệm hát cầm hơi
Tia nắng mọn khô cong chân trời hạn hán
Hoa trái hoang mang tình yêu chát đắng
Dạ dày cồn cào, rơm lửa hóa vu vơ
Ta vẫn còn tin ta vẫn còn chờ
Tia nắng ... hạt mưa ... một mùa thu hoạch
Lại thêm em về câu ru lành thương tích
Chắt chiu từng ngày - ừ, ta lại chờ thôi.
ĐCĐ